Đó là một buổi chiều thứ Sáu, tiết cuối cùng là Sinh học – môn Nam không mấy yêu thích nhưng cũng không đến nỗi ghét. Cậu uể oải ghi chép bài giảng vào cuốn vở. Khi chuông tan học vang lên, cậu thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng thu dọn sách vở vào balo. Nhưng khi với tay tìm chiếc bút quen thuộc, Nam chợt khựng lại. Nó không có ở đó.
Tim Nam hẫng một nhịp. Đó không phải là một cây bút bình thường. Nó là món quà bà nội tặng cậu nhân dịp cậu đỗ vào trường cấp ba này, một vật kỷ niệm quý giá và cũng là cây bút may mắn cậu luôn dùng trong các kỳ thi quan trọng. Cậu đổ hết sách vở trong balo ra bàn, lục tìm trong ngăn cặp, dưới gầm bàn, hỏi Minh ngồi bên cạnh.
"Không thấy à?" Minh cũng xúm vào tìm giúp. "Có chắc là mang đi học không?"
"Chắc chắn mà! Tiết trước tao vẫn dùng để ghi bài Sử," Nam lo lắng, mặt bắt đầu tái đi. Cậu bò cả xuống sàn, nhìn kỹ từng ngóc ngách.
"Thôi bình tĩnh, chắc nó lẫn đâu đó thôi. Để tí nữa lớp vắng hẳn tìm kỹ lại xem," Minh trấn an, dù cậu cũng thấy cây bút đó khá đẹp và có vẻ quan trọng với Nam.
Hai đứa ở lại lớp sau cùng, lật từng trang vở, xem xét từng kẽ bàn, nhưng chiếc bút vẫn biệt tăm. Nam gần như tuyệt vọng, mặt buồn xo. Cậu biết khả năng tìm lại được là rất thấp. Có thể nó đã rơi ra ngoài hành lang lúc cậu đi lấy nước, hoặc bị ai đó vô tình nhặt được và cầm nhầm.
"Thôi, chắc hết hy vọng rồi," Nam thở dài, thu dọn lại đống sách vở vào balo với tâm trạng nặng trĩu. "Về thôi Minh."
Hai đứa đi ra khỏi lớp, dọc theo hành lang vắng người. Khi gần đến cầu thang, Nam chợt thấy hai bóng dáng quen thuộc đang đi từ hướng ngược lại. Linh và Khánh. Có lẽ họ vừa từ phòng đội tuyển đi ra.
Nam theo phản xạ định cúi đầu đi nhanh qua, không muốn chạm mặt họ trong lúc tâm trạng đang tồi tệ. Nhưng Linh lại bất ngờ dừng bước ngay trước mặt cậu.
Cô giơ tay ra, trong lòng bàn tay là chiếc bút máy màu bạc quen thuộc của Nam.
"Của cậu," Linh nói gọn lỏn, giọng vẫn đều đều không cảm xúc. Ánh mắt cô nhìn thẳng vào Nam, không có vẻ gì là dò hỏi hay chờ đợi.
Nam sững người mất vài giây. Cậu ngạc nhiên đến mức quên cả thở. Rồi cậu vội vàng nhận lại chiếc bút, cảm nhận hơi ấm còn lưu lại từ tay Linh.
"Ơ... Cảm... cảm ơn cậu nhiều lắm! Tớ... tớ tìm nó mãi," Nam lắp bắp, mặt đỏ bừng vì ngạc nhiên và xấu hổ. Cậu không biết nói gì hơn.
Linh chỉ khẽ gật đầu một cái, không nói thêm lời nào, rồi lướt qua Nam, đi về phía cầu thang. Khánh đi ngay sau cô, ánh mắt cậu ta thoáng lướt qua Nam và chiếc bút trên tay cậu, rồi lại nhanh chóng nhìn về phía trước, theo kịp bước chân Linh.
Khi hai người họ đã đi khuất, Nam vẫn đứng ngây ra đó, tay nắm chặt cây bút. Minh huých vai cậu một cái thật mạnh.
"Trời đất ơi! Số mày đúng là số hưởng! 'Nữ hoàng' đích thân nhặt bút trả lại luôn kìa. Chắc lúc ông làm rơi ở hành lang nó thấy được," Minh cười toe toét, giọng đầy vẻ trêu chọc. "Thế này thì phải gọi là định mệnh rồi còn gì!"
Nam vẫn chưa hết ngỡ ngàng, chỉ cười trừ. Nhưng Minh, sau một thoáng trêu chọc, lại đột nhiên im lặng. Cậu nhìn theo hướng Linh và Khánh vừa đi khuất. Không hiểu sao, khoảnh khắc nhìn thấy Linh trả bút cho Nam, và rồi Khánh lặng lẽ đi theo sau cô như một cái bóng trung thành, lại khiến Minh cảm thấy có gì đó... hơi khó tả. Có lẽ là thấy hơi thương cho Nam vì "crush" quá gần gũi với thằng bạn thân? Cậu lắc đầu, xua đi cảm giác kỳ cục.
"Thôi, tìm lại được bút là may rồi," Minh nói, cố gắng quay lại vẻ tự nhiên. "Đi về thôi, muộn rồi."
Nam gật đầu, tay vẫn nắm chặt chiếc bút. Hơi ấm từ bàn tay Linh dường như vẫn còn vương lại. Trái tim cậu đập rộn ràng không chỉ vì tìm lại được vật kỷ niệm, mà còn vì hành động bất ngờ và sự tiếp xúc ngắn ngủi nhưng đầy ý nghĩa đó. Linh không chỉ không đáng sợ, mà hình như... cô ấy còn khá tốt bụng, theo một cách rất riêng.