Bầu trời chuyển màu xám xịt từ cuối tiết học thứ tư. Những đám mây đen kịt ùn ùn kéo đến, nặng trĩu như báo trước một cơn thịnh nộ sắp trút xuống. Nam uể oải nhét cuốn sách cuối cùng vào balo khi tiếng trống tan trường vang lên. Cậu không vội vã như mọi khi, phần vì tiết học cuối cùng khá mệt mỏi, phần vì linh cảm chẳng lành về thời tiết bên ngoài.
Và linh cảm của cậu đã đúng. Ngay khi Nam bước ra khỏi cửa lớp, những giọt mưa đầu tiên đã bắt đầu rơi, nặng hạt và lạnh lẽo. Chỉ trong vòng vài phút, cơn mưa rào mùa hạ đã ào xuống trắng xóa cả sân trường, đập lộp bộp vào mái tôn, vào những tán lá cây, tạo thành một bản hòa tấu ồn ào và dữ dội.
"Chết tiệt! Mưa to thế này sao về?" Minh đứng cạnh Nam, nhăn mặt nhìn ra màn mưa dày đặc. "Sáng nay trời đẹp thế mà chiều lại đổ mưa bất ngờ. Mày có mang ô không?"
Nam lắc đầu, lục tìm trong balo một cách vô vọng. "Không, tao cũng quên rồi."
"Thôi xong," Minh thở dài. "Nhà tao cũng gần. Hay là liều mình chạy ù về nhỉ?" Cậu nhìn Nam dò hỏi.
Nam nhìn cơn mưa như trút nước, rồi lại nhìn bộ đồng phục khô ráo của mình. "Chắc tao chờ ngớt rồi về thôi. Chạy giờ này về ướt như chuột lột lại cảm lạnh mất."
"Ừ, cũng phải," Minh gật gù. "Thôi tao liều đây, về sớm còn có việc. Mày chờ nhé! Bye!" Nói rồi, Minh lấy cặp che đầu, hít một hơi sâu rồi lao ra màn mưa, bóng dáng nhỏ dần rồi mất hút.
Nam đứng một mình dưới mái hiên rộng của dãy nhà học, nhìn ra khoảng sân trường mênh mông nước. Gió thổi mạnh mang theo hơi nước lạnh lẽo khiến cậu bất giác rụt cổ lại. Sân trường giờ đã vắng tanh, chỉ còn lại tiếng mưa rơi và tiếng gió rít qua những hàng cây. Cậu tìm một góc khuất hơn, dựa lưng vào bức tường mát lạnh, kiên nhẫn chờ đợi.
Dòng người trú mưa dưới mái hiên cũng thưa dần. Người thì có ô che về, người thì được phụ huynh đón, người thì liều mình chạy như Minh. Chỉ còn lại vài bóng người lác đác, trong đó có Nam. Cậu lơ đãng nhìn về phía cổng trường, nơi chiếc cổng sắt màu xanh sẫm đứng im lìm dưới mưa.
Và rồi, cậu nhìn thấy họ.
Từ phía dãy nhà A, Linh và Khánh xuất hiện. Khánh cầm một chiếc ô lớn màu đen, loại ô cán dài trông khá chắc chắn. Cậu ta mở ô ra, giơ cao vừa đủ để che cho cả hai người. Linh bước nhanh vào dưới tán ô, mái tóc đuôi ngựa được che chắn cẩn thận. Họ đi khá nhanh, bước chân đều đặn trên nền sân xi măng đã loang loáng nước, hướng thẳng về phía cổng trường.
Nam bất giác nín thở. Cậu đứng trong bóng tối tương đối của mái hiên, còn họ thì đang đi dưới ánh sáng nhờ nhờ của bầu trời mưa. Có lẽ họ sẽ không thấy cậu. Cậu chỉ lặng lẽ quan sát, một thói quen đã trở nên quá đỗi quen thuộc.
Nhưng khi họ đi ngang qua khu vực đối diện chỗ Nam đứng, cách một khoảng sân khá rộng, Linh đột nhiên quay đầu nhìn lướt qua dãy nhà học. Ánh mắt cô, trong một khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi, đã dừng lại ở chỗ Nam. Cậu có thể thấy rõ sự ngạc nhiên thoáng qua trong đôi mắt ấy khi nhận ra cậu đang đứng một mình co ro dưới mái hiên. Bước chân Linh khựng lại một nhịp rất khẽ, gần như không nhận ra nếu không quan sát thật kỹ.
Tim Nam đập lệch một nhịp. Một tia hy vọng nhỏ nhoi, vô lý vụt lóe lên trong đầu. Liệu cô ấy có...
"Đi nhanh nào, Linh. Xe sắp đến rồi." Giọng Khánh vang lên, không quá to nhưng đủ để át đi tiếng mưa rơi gần đó. Cậu ta đã đi qua chỗ Nam một đoạn, thấy Linh chậm lại liền quay đầu nhìn theo hướng mắt cô. Khánh chỉ khẽ nhíu mày khi thấy Nam, rồi gần như ngay lập tức, cậu ta đưa tay nắm nhẹ lấy khuỷu tay Linh, kéo cô đi tiếp về phía cổng. Khánh còn nói thêm điều gì đó rất nhỏ, nhưng Nam không thể nghe được.
Linh không hề phản kháng. Cô để mặc Khánh kéo đi, tiếp tục bước nhanh dưới tán ô, đầu hơi cúi xuống để tránh những hạt mưa tạt ngang. Cô không hề nhìn lại phía Nam thêm một lần nào nữa.
Nam đứng đó, nhìn theo hai bóng lưng một cao một thấp khuất dần sau cánh cổng trường dưới màn mưa trắng xóa. Chiếc ô màu đen cuối cùng cũng biến mất. Sự hụt hẫng lặng lẽ len lỏi vào trong lòng cậu, lạnh lẽo như những giọt mưa vừa táp vào mặt. Tia hy vọng mong manh, dù cậu biết là vô lý, vừa nhen lên đã bị dập tắt không thương tiếc.
Cậu tự cười nhạt với chính mình. "Mình đúng là ngốc thật. Đang mong chờ cái gì cơ chứ?" Cậu lẩm bẩm một mình.
Cậu thở dài, kéo lại cổ áo sơ mi đã hơi ẩm vì gió lạnh. Cơn mưa vẫn rơi đều, chưa có dấu hiệu muốn tạnh. Nam nhìn ra khoảng sân vắng lặng, cảm thấy sự cô đơn và một chút tủi thân mơ hồ đang bao trùm lấy mình. Có lẽ, cậu và Linh thực sự thuộc về hai thế giới quá khác biệt.