Trang chủ » Kẻ khả kiến » Chương 5

Chương 5: Trùng hiện chi tượng

Buổi sáng thứ Tư, trời nổi gió lớn bất thường. Cờ trên nóc trường phần phật bay, những tàu lá ngoài sân bị xé toạc rơi rụng. Trong lớp 11A0, không khí có phần trầm xuống – một cảm giác lặng lẽ, nặng nề bao trùm từng bàn học.

Hàn Vy đến lớp muộn. Mắt cô thâm quầng như mất ngủ.

“Ổn chứ?” – Hà Thy hỏi khẽ.

Vy không trả lời ngay, chỉ đưa tay xoa trán. “Tao… gặp ác mộng.”

“Về phòng D09?” – Nhật Duy chêm vào.

Vy gật đầu. Giọng cô nhỏ lại. “Tao thấy mình đứng trước cửa phòng… có một người gọi tên tao… nhưng giọng đó… giống hệt tao.”

Mọi người lặng người.

“Chờ đã…” – Khoa nói – “Cậu cũng nghe thấy giọng gọi tên? Là ‘Vy’… đúng không?”

Vy ngẩng lên nhìn cậu, ánh mắt hoang mang. “Mày cũng nghe thấy à?”

Khoa không đáp, nhưng rõ ràng sắc mặt cậu đã tái đi. Sau giờ học, cả nhóm quyết định quay lại thư viện cũ – nơi đặt chiếc máy tính chứa dữ liệu camera. Khoa mở ra một đoạn ghi hình từ… 10 năm trước, được phục hồi từ ổ cứng cũ của CLB Khoa học.

“Tao đã lọc được đoạn này từ dữ liệu backup của thư viện trường. Ghi lại một buổi sinh hoạt CLB Văn học năm 2015… tại tầng ba.”

Màn hình hiện lên hình ảnh mờ cũ, thời gian ghi: 21:12 – ngày 12 tháng 4 năm 2015.

Bất ngờ, camera xoay nhẹ – rồi dừng lại trước… Phòng D09.

Duy giật mình. “Khoan… tại sao lại quay về phía đó? Họp CLB Văn học mà?”

Không ai trả lời được. Đoạn phim vẫn tiếp tục – bỗng hiện lên hình ảnh một nữ sinh mặc đồng phục cũ, đứng trước cửa phòng D09, không cử động.

Minh khẽ nói: “Dừng lại. Zoom vào…”

Khoa làm theo. Khi gương mặt nữ sinh hiện lên… Vy bất giác rùng mình. “Tao…tao từng thấy cô ấy.” – cô thốt lên. “Một lần – trong mơ. Chính là cô ấy!” Tối hôm đó, mỗi người đều nhận được một tin nhắn ẩn danh:

“Họ đã từng cảnh báo. Nhưng không ai chịu nghe.” “Lịch sử sẽ lặp lại.”

Duy lập tức nhắn vào nhóm chung:

“Tụi mình đang bị theo dõi?”

Khoa trả lời ngay: “Không. Là bị lôi vào.”

Minh đứng một mình trước cửa phòng D09, khi cả trường đã vắng lặng. Cậu nhìn vào tay mình – vết sẹo mờ ở cổ tay trái chợt đỏ ửng lên, như vừa bị ai đó… cào nhẹ.

Minh thầm thì: “Lại sắp bắt đầu…”

Buổi sáng thứ Năm, Hàn Vy không có mặt ở lớp.

“Lạ nha, thường nó đến sớm nhất mà.” – Thy lên tiếng, mắt nhìn về phía bàn trống cạnh mình.

Duy nhún vai: “Tối qua trong nhóm chat, Vy vẫn nhắn. Nói sẽ đến sớm để xem thêm đoạn video camera cũ. Sao giờ lại mất hút?”

Nhật Duy thử gọi điện, nhưng không ai bắt máy.

Đúng lúc ấy, cửa lớp mở ra – Vy bước vào, gương mặt bơ phờ, mắt thâm quầng, đồng phục xộc xệch. Nhưng điều khiến mọi người sững sờ hơn… là dáng đi loạng choạng, như thể cô vừa mới tỉnh dậy sau một giấc mơ sâu.

“Vy!” – Khoa gọi. “Mày ổn không?”

Vy dừng lại giữa lớp. Cô chớp mắt vài lần, ánh nhìn trống rỗng.

“…Tao… đang ở đâu vậy?” Trong phòng y tế, Vy ngồi bọc chăn, tay run nhẹ. Hà Thy lấy nước đưa cô, nhưng Vy vẫn chưa thật sự hoàn hồn.

“Tao không nhớ gì cả…” – Vy nói, giọng nghẹn ngào.

“Lúc tỉnh dậy, tao đang ở cổng sau trường… giày lấm đầy bùn đất, mà điện thoại thì hết pin. Không biết đã qua bao lâu.”

Khoa nhíu mày. “Cổng sau trường? Là khu sân sau gần dãy D cũ… nơi ít người lui tới nhất.”

Duy hỏi khẽ: “Có thể là… mày bị mộng du?”

Vy chậm rãi lắc đầu. “Không. Không phải giấc mơ đâu… Tao nhớ… tiếng nước nhỏ giọt, mùi hương hoa cũ kỹ… và có ai đó thì thầm… nhưng… không hiểu.”

Minh lúc này mới lên tiếng. “Có thể, cậu đã bước vào một vùng ‘nhiễu trí thức’. Nơi đó… khiến con người ta lẫn lộn giữa thật và ảo.”

Cả nhóm im lặng.

Tối hôm đó, nhóm tập trung tại nhà Khoa – nơi cậu có thiết lập một laptop riêng kết nối với server của trường.

“Có một đoạn dữ liệu được tự động gửi đến email tao lúc 2h17 sáng.” – Khoa nói. “Không rõ nguồn, nhưng… gửi từ một địa chỉ nội bộ của trường.”

Anh mở đoạn video – hiện lên hình ảnh đen trắng từ camera góc khuất gần phòng D09. Một bóng người mặc đồng phục nữ, đi chân trần, đứng trước cửa phòng, lặng lẽ nhìn vào bên trong.

“Là… Vy.” – Duy thốt lên.

Nhưng điều kỳ lạ là… hình bóng Vy trong video đứng yên suốt 17 phút. Không nhúc nhích. Không chớp mắt.

Ở phút thứ 16, cánh cửa D09 khẽ rung nhẹ, rồi… một bàn tay mờ ảo áp vào mặt kính bên trong.

Ngay sau đó, hình ảnh mất tín hiệu.

Hôm sau, Minh đến đứng trước dãy D, ánh mắt hướng về phòng D09 đang bị niêm phong.

“Lại bắt đầu rồi…” – cậu lẩm bẩm. “Giống hệt năm ấy…”

Gió thổi nhẹ, cuốn theo một mảnh giấy cũ rách từ đâu bay ngang qua – rơi ngay trước chân Minh. Cậu cúi nhặt lên – là một trang giấy học sinh, ố vàng, với nét chữ nắn nót:

“Nếu bạn đọc được dòng này, thì tôi không còn là chính mình nữa….”

Cảm ơn bạn đã đọc!