Xin chào!
Đây là nơi những truyện kỳ cục được chia sẻ.
Trang web này được xây dựng bằng Astro với sự trợ giúp từ Gemini.
Nếu có bất kỳ góp ý hay muốn liên hệ, bạn có thể gửi email cho Admin Cáo tại:
[Email đang tải...]
Cảm ơn bạn đã ghé thăm!
Cơn mưa xuân rả rích từ đêm qua vẫn chưa dứt. Những hạt nước nhỏ li ti bám đầy ô cửa sổ lớp 11A0, làm cho ánh sáng buổi sớm thêm phần u ám. Sân trường vắng vẻ lạ thường, dường như ai cũng cảm nhận được thứ gì đó… bất ổn.
Trong lớp học, Hàn Vy gỡ tai nghe, đưa điện thoại cho Nhất Khoa. “Nghe đi. Đây là đoạn mình ghi lại tối qua, lúc đứng dưới lầu nhìn lên phòng D09.”
Cậu nhận lấy, nhíu mày. Âm thanh bắt đầu bằng tiếng gió… rồi đến một tiếng thì thầm kéo dài, rất nhẹ nhưng rõ ràng:
“…Khoa…”
Cả nhóm im lặng. Hà Thy bất giác đưa mắt nhìn lên trần nhà.
“Là… gọi tên mày?” – Nhật Duy hỏi khẽ. Khoa không đáp, nhưng sắc mặt căng lên rõ rệt.
“Tao ở nhà suốt. Không có lý gì tiếng đó lại ở trên tầng ba.” – cậu nói, giọng trầm.
Vy gật đầu. “Vấn đề là… đoạn ghi âm này không có âm thanh gió, không có tiếng mưa. Mà rõ ràng lúc đó đang có mưa phùn và gió khá mạnh.”
Minh lên tiếng sau một lúc im lặng: “Không phải âm thanh bên ngoài. Là thứ phát ra… từ bên trong.”
Cả nhóm quay lại nhìn cậu. “Ý cậu là…” – Hà Thy nuốt khan – “…từ trong… phòng D09?”
Minh nhìn ra cửa sổ. Giọng cậu rất khẽ: “Có những âm thanh… vốn không thuộc về thế giới này.”
Giờ ra chơi, nhóm tụ tập tại thư viện cũ – nơi CLB Khoa học từng hoạt động. Nhất Khoa mở máy tính, truy cập dữ liệu camera an ninh cũ mà cậu tìm được hôm qua.
“Tao lọc được đoạn này.” – cậu nói, tua nhanh đoạn ghi hình từ hai tuần trước.
Trên màn hình, hình ảnh mờ mờ hiện lên hành lang tầng ba. Không có gì bất thường, cho đến khi…
Một bóng người xuất hiện – mờ nhòe, gần như trong suốt. Họ dừng lại trước cửa Phòng D09, không cử động, không quay mặt.
“Khoan… cái dáng đó…” – Duy giật mình – “Hơi giống… thầy phó hiệu trưởng Lâm?”
“Không thể nào.” – Vy lắc đầu – “Lúc đó thầy đang họp ở hội đồng giáo viên. Tao nghe cô Phương nhắc rồi.”
“Vậy… là ai?”
Minh tiến lại gần màn hình, nhìn chằm chằm bóng mờ kia. Cậu thì thầm: “Không phải người sống.”
Chiều hôm đó, lớp học tan sớm do giáo viên vắng mặt. Minh không về ngay. Cậu đứng trong hành lang tầng ba, lặng lẽ nhìn về phía Phòng D09.
Từ xa, Khoa bước đến, đứng cạnh. “Cậu nghe thấy tiếng đó lần nào chưa?” – Khoa hỏi.
Minh không đáp ngay. Một lúc sau, cậu nói:
“Đó không phải lần đầu tiên.”
Khoa nhìn cậu. “Ý cậu là… cậu từng gặp chuyện này trước khi đến đây?”
Minh chỉ gật nhẹ. Nhưng trước khi Khoa kịp hỏi thêm, ánh đèn hành lang nhấp nháy rồi vụt tắt. Một giọng nói văng vẳng vang lên, như từ đâu đó trong không khí:
“…Ngươi không nên đến…”
Cả hai đồng thời quay lại. Nhưng hành lang sau lưng vẫn trống rỗng.
Cuối ngày, Hàn Vy ở nhà, lật xem lại cuốn sổ ghi chép những điều kỳ lạ quanh trường. Trang cuối cùng có một hàng chữ nguệch ngoạc, cô không nhớ mình đã từng viết:
“Nếu bạn nghe thấy tiếng gọi từ D09 – đừng trả lời.”