Xin chào!
Đây là nơi những truyện kỳ cục được chia sẻ.
Trang web này được xây dựng bằng Astro với sự trợ giúp từ Gemini.
Nếu có bất kỳ góp ý hay muốn liên hệ, bạn có thể gửi email cho Admin Cáo tại:
[Email đang tải...]
Cảm ơn bạn đã ghé thăm!
Mặt trời xuống núi, lớp học 11A0 dần vắng vẻ, chỉ còn lại một số học sinh lưu lại để làm bài tập. Nhưng đối với nhóm của Minh, điều đó không quan trọng. Mọi thứ đều chìm trong sự căng thẳng. Họ vừa mới phát hiện ra rằng phòng D09 không chỉ là nơi bị bỏ hoang, mà còn là nơi chôn giấu một câu chuyện đen tối mà không ai dám nhắc đến….
Vy, với những tài liệu cũ trong tay, đang ngồi bên cạnh cửa sổ của lớp học. Cô nhìn ra ngoài, mắt không khỏi lo lắng. “Có điều gì đó không ổn. Mọi thứ đều chỉ dẫn đến phòng D09, nhưng tại sao những người trong trường lại không muốn nói về nó?”
Duy, ngồi đối diện, vẻ mặt bồn chồn. “Lạ thật. Mấy đứa mình cứ như đang đụng phải một cái gì đó mà cả trường này muốn giấu kín. Không phải chỉ có mình chúng ta tò mò đâu, mà rõ ràng có người đang tìm cách che giấu tất cả.”
Nhất Khoa lắc đầu, ngước nhìn những cuốn sách dày cộp đang chất đống trên bàn. “Chúng mày nghĩ thử xem, nếu chuyện này thật sự quan trọng, thì tại sao không có một ai chịu nói về nó? Những thông tin bị xóa sạch, những tài liệu bị giấu kín… có khi nào chúng ta đang đối diện với một thứ nguy hiểm không?”
Minh đứng bên cửa, đôi mắt đăm chiêu. Cậu chưa bao giờ tỏ ra lo lắng, nhưng lần này, cảm giác sợ hãi trong lòng càng lúc càng lớn dần. “Chúng ta đã biết quá nhiều rồi. D09 không phải chỉ là một phòng học bình thường. Có thứ gì đó cổ xưa và đầy nguy hiểm đang đợi chúng ta.”
Thy nhìn Minh, ánh mắt cô đượm buồn. “Minh, cậu biết rõ hơn ai hết. Chúng ta phải làm gì? Phải làm gì để giải quyết cái này?”
Minh không đáp ngay, thay vào đó, cậu nhìn về phía D09, nơi ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn mờ ảo chiếu xuyên qua cửa kính. “Câu hỏi không phải là chúng ta phải làm gì. Mà là liệu chúng ta có thể thoát ra khi đã dấn thân quá sâu vào nó?”
Khoa im lặng, tay siết chặt vào cặp sách. “Không thể cứ đứng yên, chúng ta phải hành động. Nếu chúng ta không đối mặt, nó sẽ không chỉ ảnh hưởng đến chúng ta mà còn đến cả trường này. Mọi thứ bắt đầu từ đây, và chỉ có chúng ta mới có thể tìm ra sự thật.”
Duy đứng bật dậy. “Được thôi, vậy mình sẽ đi kiểm tra camera ở hành lang tầng ba. Có thể có gì đó mà chúng ta chưa để ý.”
Minh gật đầu. “Đúng, và chúng ta cần phải tiếp cận phòng D09 bằng cách khác. Tôi sẽ tìm hiểu thêm về những sự kiện đã xảy ra trong quá khứ, có thể có manh mối về những điều kỳ lạ.”
Nhóm bạn quyết định tiếp tục hành trình, không chỉ đơn thuần là tìm hiểu về phòng D09 mà còn muốn tìm ra nguyên nhân sâu xa đằng sau những sự kiện đáng sợ này.
Khi bước ra khỏi lớp học, không khí đêm tối bao trùm. Sân trường vắng lặng, ánh đèn mờ nhạt làm không gian thêm phần u ám. Cả nhóm đi theo hành lang tầng ba, gần như không dám phát ra tiếng động. Khi đến gần phòng D09, Vy thốt lên:
“Thấy chưa? Có một thứ gì đó đang di chuyển bên trong phòng.”
Minh đứng lại, ánh mắt không rời khỏi cánh cửa đóng chặt. “Đó không phải là người. Thứ đó… đang sống trong phòng này. Và nó sẽ không buông tha cho chúng ta đâu.”
Họ nhìn nhau, tất cả đều cảm nhận được sự lạnh lẽo bao trùm, như thể mọi thứ đang dẫn dắt họ đến một cái kết không thể thay đổi. Khoa khẽ bước tới, cẩn trọng đến từng bước chân.
“Chúng ta không thể đứng ngoài nữa. Bây giờ là lúc phải vào.”
Duy nhìn Khoa, đôi mắt cậu tràn đầy sự băn khoăn. “Nhưng nếu chúng ta đi vào đó… chúng ta có thể bị mắc kẹt. Mọi thứ sẽ không còn là trò đùa nữa.”
Minh bước lên, không chút do dự. “Không phải trò đùa. Đây là thực tế. Và chúng ta đã đến quá gần nó rồi.”
Cả nhóm bước vào phòng D09, không gian bên trong tối đen như mực. Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn trên trần tạo ra những bóng đen dài, lạ lùng. Mùi ẩm mốc nồng nặc và không khí lạnh như thể bao trùm cả căn phòng.
Bất chợt, một tiếng động lạ vang lên từ góc phòng. Một chiếc bàn học cũ, nứt vỡ, dường như đang tự động di chuyển.
Vy nắm chặt tay Duy. “Chuyện gì đang xảy ra thế?”
Minh hạ thấp giọng, ánh mắt đầy nghiêm trọng. “Không phải chỉ có mình chúng ta thấy. Chúng ta cần phải hiểu rằng, có một thứ mà chúng ta không thể nhìn thấy… nhưng nó đang quan sát chúng ta. Và chỉ khi chúng ta sẵn sàng đối diện, thứ đó mới để lại dấu vết.”
Đột nhiên, chiếc bàn bị lật ngược, và từ dưới chân nó, một vết nứt xuất hiện trên sàn. Từ vết nứt ấy, một ánh sáng yếu ớt phát ra, mờ mờ như thể có một cái gì đó đang bị phong ấn.
Khoa tiến lại gần, vẻ mặt đầy căng thẳng. “Đây là… dấu hiệu cuối cùng. Chúng ta phải tiếp tục. Đây không phải là sự lựa chọn, mà là điều duy nhất chúng ta có thể làm.”
Minh nhìn vào ánh sáng mờ ảo, lòng đầy quyết tâm. “Mọi thứ đã bắt đầu. Không thể quay lại.”
Cánh cửa của phòng D09 bỗng nhiên đóng sập lại, khiến cả nhóm giật mình. Nhưng giờ đây, không có gì có thể ngăn cản họ….