Trang chủ » Kẻ khả kiến » Chương 2

Chương 2: Ẩn mật chi hành

Mặt trời lên cao, bầu trời sáng rực, ánh nắng chiếu qua cửa sổ lớp học 11A0. Không khí vẫn tĩnh lặng như thường lệ, nhưng trong lòng mỗi học sinh, lại dâng lên một sự lo lắng kì lạ… Đêm qua, nhóm bạn đã quyết định sẽ không tiếp tục thắc mắc mà sẽ theo dõi một cách cẩn trọng hơn Nhật Duy - người luôn muốn tìm ra những điều bí ẩn, lại đang có vẻ bồn chồn. “Sao mình cứ có suy nghĩ như có cái gì đó đang chờ mình vậy?” – cậu lẩm bẩm một mình, mắt dõi về phía cửa phòng D09, cách lớp học không xa. Hàn Vy ngồi cạnh Duy, ánh mắt nghiêm túc. “Mày nghĩ chuyện này có thể liên quan đến cái gì không? Có thể chúng ta cần biết nhiều hơn về D09.” Nhất Khoa – người vốn điềm tĩnh nhất trong nhóm bỗng lên tiếng “ Đừng vội đưa ra kết luận gì hết, chúng ta chưa có bằng chứng gì rõ ràng, không nên dựa vào cảm giác.” Khoa khựng lại, trong lòng suy nghĩ “ Có cái gì đó đã thay đổi và chúng ta phải đối diện với nó….” Giờ ra chơi, nhóm bạn tụ tập lại bên cạnh căn phòng đang bị bỏ hoang. Không ai muốn nói gì quá nhiều, nhưng họ đều cảm nhận được rằng có một sự thay đổi rõ rệt trong không khí hôm nay.

Hà Thy, vẫn giữ sự im lặng, bất ngờ nhìn vào tay mình, nơi những vết sẹo mờ dần. “Mọi thứ không phải như thế này… Mọi thứ không bình thường.”

Lâm Minh đứng ở một góc hành lang, đôi mắt sắc bén nhìn vào căn phòng D09. Một cảm giác kỳ lạ, như thể có cái gì đó đang theo dõi anh. Cậu nhìn thấy một bóng đen thoáng qua cửa kính của phòng, khiến trái tim cậu đập mạnh. “Thứ đó… lại xuất hiện rồi.”

“Minh, cậu nhìn thấy gì vậy”– Vy hỏi, lo lắng.

Minh không trả lời ngay, thay vào đó, cậu bắt đầu đi về phía hành lang tầng ba, gần hơn với cửa phòng D09. Cảm giác mơ hồ cứ đeo bám, làm lòng cậu không yên.

Nhất Khoa, vẫn giữ im lặng, bước theo sau Minh. “Cậu không cảm thấy mình đang đi quá gần sao?” – Khoa hỏi.

Minh quay lại, gương mặt lạnh lùng như thường lệ. “Cái thứ đó không ở đâu xa, chỉ là đang ở ngay trước mắt chúng ta thôi.”

Nhóm bạn theo Minh vào trong phòng D09, ánh sáng yếu ớt từ bóng đèn rọi sáng những vách tường cũ kỹ. Lớp bụi phủ dày trên mặt bàn ghế, nhưng không khí lại lạnh lẽo một cách kỳ lạ.

Thy khẽ rùng mình. “Cảm giác này… giống như có ai đó vẫn ở đây.” Duy nhìn quanh và chỉ vào góc phòng, nơi một chiếc gương cũ treo trên tường. “Cái này… có thể giúp chúng ta nhìn rõ hơn những gì đang ẩn giấu.”

Minh bước đến gần chiếc gương. “Đừng nhìn vào gương này, chỉ khi nào cậu thật sự sẵn sàng đối mặt với những ký ức đã bị chôn vùi, cậu mới thấy được những gì trong đó.”

Khoa đứng từ xa, nói nhỏ: “Mình không hiểu. Nhưng có thể đây là chìa khóa để giải quyết mọi thứ.”

Ngay khi Minh đưa tay chạm vào gương, một luồng ánh sáng bất ngờ vụt lên khiến mọi người hoảng hốt lùi lại. Ánh sáng tắt ngay lập tức, chỉ còn lại tiếng thở dốc của cả nhóm…

“Thứ đó đang trở lại,” Minh nói, ánh mắt lạnh lùng. “Cái gì đó… đang đợi chúng ta.”

Và rồi, giữa không gian tĩnh lặng, tiếng bước chân vang lên từ đâu đó trong căn phòng. Những âm thanh kỳ lạ như thể có người đang đến gần, khiến nhóm bạn càng thêm hoang mang. Cánh cửa phòng D09 từ từ khép lại sau lưng họ, như thể có một lực lượng vô hình đang kéo họ vào một cuộc hành trình không thể quay lại….

Không gian trong phòng D09 giờ đây lạnh lẽo đến mức khó thở. Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn trên trần chỉ đủ để tạo ra những bóng đổ lạ lùng trên các bức tường cũ kỹ. Nhóm bạn đứng yên, không ai dám di chuyển quá mạnh mẽ, nhưng ánh mắt của họ đều hướng về Minh, người vẫn đứng im lặng, đôi tay đặt lên chiếc gương cũ.

“Minh, cậu cảm thấy thế nào?” – Hàn Vy hỏi, giọng cô run rẩy, không che giấu được sự lo lắng.

Minh không trả lời ngay, mắt vẫn dán chặt vào chiếc gương. Một lúc sau, cậu cất giọng trầm: “Có thứ gì đó đang rọi vào… ký ức của tôi. Nhưng không phải chỉ của tôi….”

“Ý cậu là gì?” – Duy sốt ruột hỏi.

Minh từ từ quay lại, ánh mắt cậu như xuyên thấu vào từng người một. “Mỗi người ở đây đều có một ký ức mà chúng ta không hề muốn nhớ lại. Và chiếc gương này… nó sẽ cho các cậu thấy tất cả.”

Cả nhóm đứng im, bầu không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Cái lạnh trong phòng như bao phủ thêm một lớp sương mù, làm cho mọi người cảm thấy mình như bị mắc kẹt trong một không gian vĩnh hằng.

Thy, không chịu nổi, lên tiếng: “Không, không thể nào. Không thể là… ký ức. Cái này… nó không phải là thứ mà chúng ta có thể đối mặt.”

Minh nhìn vào cô, đôi mắt cậu như chạm đến một nỗi đau mà Thy đang cố che giấu. “Thy, cậu đã chạm vào ký ức của chính mình rồi. Cậu không cần phải nhớ lại mọi thứ. Nhưng có một điều chắc chắn, thứ này… sẽ không buông tha.”

Lời của Minh làm không khí càng thêm ngột ngạt. Khoa bước lên phía trước, đứng gần Minh và chiếc gương. “Vậy chúng ta phải làm gì? Nếu không đối diện, chúng ta sẽ mãi không biết được thứ này là gì.”

Vy nhìn vào Khoa, ánh mắt nghiêm túc: “Chúng ta cần phải tìm hiểu. Không thể cứ đứng đây mà hoảng sợ. Cái gương này… nó chỉ là một phần của một thứ gì đó lớn hơn, và chắc chắn nó liên quan đến trường này.”

Minh gật đầu. “Chính xác. Nhưng phải hiểu rằng không phải tất cả chúng ta đều sẵn sàng đối mặt với những gì sẽ đến.”

Duy, luôn tò mò và không muốn bỏ lỡ một cơ hội nào, bước lại gần chiếc gương, nhưng Minh lập tức ngăn lại. “Duy, không phải lúc này.”

Duy bực bội: “Nhưng cậu cũng không có câu trả lời rõ ràng! Chúng ta sẽ đứng ở đây đến bao giờ? Mọi thứ đều có liên quan đến D09, và giờ chúng ta biết quá ít. Nếu không dám đối mặt với nó, chúng ta sẽ không bao giờ biết được chuyện gì đang xảy ra!”

Minh im lặng một lúc, rồi quay sang nhóm bạn. “Được thôi. Nhưng các cậu phải nhớ, không có cách nào để quay lại nếu như chúng ta đi tiếp.”

Bầu không khí càng thêm nặng nề khi họ đồng ý tiếp tục cuộc hành trình này. Cả nhóm quyết định tìm hiểu những gì đã bị che giấu về D09. Khoa rút điện thoại ra, bắt đầu mở ứng dụng tìm kiếm lịch sử phòng học. “Cứ theo dõi các camera an ninh. Nếu có dấu hiệu gì bất thường, mình sẽ dùng thêm dữ liệu từ CLB Khoa học.”

Trong khi đó, Vy, Duy và Thy bắt đầu tìm kiếm các tài liệu trong thư viện trường, hi vọng sẽ tìm ra manh mối về phòng D09. Một giờ trôi qua, và nhóm bạn gặp lại nhau ở hành lang tầng ba, nơi phòng D09 tọa lạc.

“Không có gì mới ngoài những tin đồn,” Vy nói, cầm trong tay một vài bản sao tài liệu cũ. “Trường không có bất kỳ ghi chú gì về những sự kiện xảy ra trong phòng này.”

Thy nhẹ nhàng lật qua một tờ giấy trong tài liệu: “Đây này, có một ghi chú rất mờ, viết về một sự kiện xảy ra cách đây… mười năm trước. Một vụ tai nạn đã xảy ra trong phòng này, và từ đó nó bị đóng cửa, không ai được phép vào.”

Nhất Khoa nhìn vào bản sao tài liệu. “Một vụ tai nạn? Nhưng… tại sao tất cả các tài liệu này lại bị giấu kín đến thế?”

Minh, lúc này đã quay lại gần, nhắc nhở: “Cái gì đã xảy ra trong quá khứ không phải là thứ dễ dàng để đối diện. Nhưng đó là tất cả những gì chúng ta cần biết… chúng ta đã bị liên lụy vào chuyện này rồi.” Với mục tiêu mới, nhóm bạn bắt đầu hành động quyết liệt hơn. Họ không thể chấp nhận sống trong bóng tối của những bí mật bị chôn vùi. Và họ nhận ra rằng mình đã bước vào một thế giới không hề dễ dàng, và mọi thứ…. Mới chỉ bắt đầu……!