Chương 4: Thật hay thách?

“Mày ngộ à con này?” Caleb ngồi đối diện tôi trong phòng khách, quát lớn.

“Tao xin lỗi, tại nó cứ thách tao.” Tôi đáp lại, đổ tại con em tôi thách tôi nhắn tin giả vờ tự sát cho Caleb. Cái lý do củ chuối này là thứ duy nhất tôi có thể nghĩ ra để che giấu sự thật. Tôi không muốn cho Caleb biết, ít nhất là ở thời điểm hiện tại.

Caleb nhìn tôi chằm chằm, đôi mày vẫn cau lại. ‘Em gái mày thách? Cái tin nhắn đó á?’ Giọng cậu ấy có chút không tin tưởng.

“Thôi được rồi,” cậu ấy thở dài, lắc đầu, cố tỏ ra bực bội. “Mất toi 50 nghìn tiền xăng. Liệu hồn trả tao.” Caleb nhìn thẳng vào mắt tôi, nói bằng chất giọng giả vờ nghiêm túc của cậu ấy. Tôi đã quá quen với cậu ấy rồi. Nhưng nhiều lúc tôi thấy Caleb cứ như có một thế giới riêng vậy, nhất là khi cậu ấy theo đuổi mấy vụ điều tra hóc búa. Có những thứ cậu ấy chẳng bao giờ kể hết.

“Rồi rồi, mai tao trả, được chưa?” Tôi nói, có phần thách thức rồi đứng lên xem đồng hồ treo tường ở sau lưng tôi. “Gần 11 giờ rồi, mày có đi về được không?” Tôi hỏi cậu ấy, chúng tôi đã chơi với nhau từ rất lâu rồi nên nếu cậu ấy có muốn ngủ lại nhà tôi cũng rất bình thường thôi. Nhà tôi có một phòng cho khách nhưng mà lần nào Caleb ở lại cũng đều muốn ngủ cùng tôi.

“Thôi, tao ngủ ở đây rồi mai đi làm luôn.” Caleb nói rồi đứng dậy, đi đến phòng ngủ của tôi.

Sau khi chúng tôi lên giường cùng nhau, tôi tắt đèn ngủ của mình. Nhưng nằm mãi tôi chẳng ngủ được, tôi cứ nằm đó nghĩ về người đã đe dọa mình và động cơ của anh ta. Vì tôi đảm nhận nhiệm vụ tiếp nhận ý kiến được gửi đến tòa soạn nên tôi đã quen với nhiều vụ án với các động cơ khác nhau. Nhưng với vụ án này thì mọi thứ lại thật khó hiểu. Một người có khả năng giết chết một người khác mà không để lại dấu vết, cảnh sát làm việc hàng tháng trời cũng chẳng thể kiếm thêm manh mối gì lại đi gửi mail đe dọa đến một tòa soạn, chẳng phải làm vậy thì sẽ làm cho công cuộc tìm kiếm của cảnh sát dễ dàng hơn sao?

“Mày đang nghĩ gì đấy?” Caleb quay người sang tôi, cậu nói bằng chất giọng buồn ngủ, mắt mở hờ.

“Công việc ý mà, mày cứ ngủ đi.” Tôi nói, nhìn vào mặt cậu rồi cười nhẹ. Tôi không yêu cậu ấy đâu nhưng những lúc như vậy trông cậu ấy rất dễ thương. Nhiều lúc tôi cũng tự hỏi sao đến giờ này rồi mà Caleb vẫn chưa có người yêu, cậu ấy tính hiền, lại còn có trách nhiệm nữa.

“Ừm, tao đi ngủ đây, mày ngủ sớm không mai ông khọm sếp lại nói cho.” Caleb nói rồi kéo lớp chăn lên che mặt, rồi cuộn người lại, đi vào giấc ngủ. Không lâu sau đó, giấc ngủ cũng tìm tới tôi.