Xin chào!
Đây là nơi những truyện kỳ cục được chia sẻ.
Trang web này được xây dựng bằng Astro với sự trợ giúp từ Gemini.
Nếu có bất kỳ góp ý hay muốn liên hệ, bạn có thể gửi email cho Admin Cáo tại:
[Email đang tải...]
Cảm ơn bạn đã ghé thăm!
5h chiều, chỉ còn 5 tiếng trước thời điểm mà tên sát nhân đề cập. Ella vừa kết thúc ca làm việc của mình. Rón rén, cô đi tới phòng làm việc của giám đốc. Đối mặt với giám đốc công ty,
“Dạ chào sếp” cô nhẹ nhàng nói.
“Ừm, có việc gì đấy? Hết giờ làm rồi sao cô không về đi?” ông hỏi.
“Phòng làm việc của em hết giấy in máy fax rồi, phòng công cụ lại đóng cửa nữa nên em muốn xin sếp một ít giấy để in vài fax quan trọng em mới nhận được ạ” cô nói.
“Được rồi, cô cứ lấy đi, nhanh rồi về đi nhá” giám đốc nói một cách uy nghiêm.
“Dạ cảm ơn sếp” cô đáp.
Cô tiến lại gần bàn. Chiếc USB màu đen nằm cạnh chồng hồ sơ. Tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cô liếc nhanh về phía sếp đang nói chuyện điện thoại. Tay cô run run, nhanh như cắt, khẽ chạm vào bề mặt lạnh lẽo của chiếc USB, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Cô giấu nó vào lòng bàn tay, vớ lấy tập giấy gần đó, lắp bắp cảm ơn rồi quay người đi, cố bước đi bình thường dù hai chân như muốn nhũn ra.
Cô vội vàng rời công ty rồi đi về nhà, khi đó đã là hơn 6h chiều. Ella vội vã mở laptop của mình ra, cô cắm chiếc USB vào máy, một ổ đĩa với hàng loạt thư mục hiện ra: ‘Hợp đồng’, ‘Báo cáo_Quý_3’, ‘Kế hoạch_Năm_tới’, ‘Lưu_Trữ_Cá_Nhân’… Hàng trăm, hàng ngàn file. Cô dùng chức năng tìm kiếm với từ khóa ‘nhân viên’, ‘danh sách’, ‘thông tin’, ‘bảo mật’… nhưng kết quả trả về hoặc là không liên quan, hoặc là các file được mã hóa bằng mật khẩu mà cô không tài nào biết được. Cô mở từng thư mục một cách tuyệt vọng, lướt qua vô số tài liệu word, excel, pdf… mắt mỏi nhừ, đầu óc quay cuồng..
Đang ngập đầu trong đống file trong chiếc USB, cô quay xuống nhìn đồng hồ thì đã là hơn 7h30 tối. Ella quyết định đi lấy chiếc bánh mỳ trong tủ lạnh để ăn trong khi nghỉ ngơi.
Đang ngồi nghỉ ngơi, điện thoại cô lại kêu lên một tiếng thông báo. Cô chậm rãi cầm vào chiếc điện thoại của mình để rồi thấy một thông báo email mới.
Tim cô lại đập nhanh hơn. Cô mở khóa điện thoại, cầu mong đó không phải là mail đến từ người mà cô nghĩ. “121 Willow Street, Revenbrook, Imaginia” một email đến từ địa chỉ mail của kẻ sát nhân đó, với tiêu đề là địa chỉ nhà của cô, không có nội dung.
Cô bỏ dở chiếc bánh mỳ đang ăn, đâm đầu vào tìm kiếm file trong chiếc USB kia. Hơn 5000 file với tổng dung lượng hơn 200gb, dù biết là đang mò kim đáy bể nhưng cô vẫn cố gắng. Ella vừa bấm chuột lướt qua các file trong khi các giọt nước mắt rơi từng hạt xuống bàn phím. Hàng giờ trôi qua, đã là 9h30 phút. Cô đã từ bỏ, mặc cho số phận, cô đã quá mệt để có thể tiếp tục. Cô cứ ngồi đó, nghĩ về gia đình mình, những người thân thiết, những kỷ niệm đẹp trong quá khứ của cô. Những dòng suy nghĩ đó đã bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa nhà cô. Cô nhìn lên đồng hồ, tròn 10h tối. Mồ hôi cô đổ thành dòng, tim đập loạn nhịp. Cô lấy chiếc điện thoại của mình.
“Con yêu bố mẹ” Ella nhắn cho mẹ của mình.
“Cảm ơn vì đã giúp đỡ tao trong công việc nhá” cô nhắn cho Caleb – bạn thân, đồng nghiệp của cô.
Tiếng gõ cửa kia bỗng chốc dừng lại, Ella im thin thít, không dám hé răng nửa lời. Cô đã sẵn sàng cho điều tồi tệ nhất có thể xảy đến.