Xin chào!
Đây là nơi những truyện kỳ cục được chia sẻ.
Trang web này được xây dựng bằng Astro với sự trợ giúp từ Gemini.
Nếu có bất kỳ góp ý hay muốn liên hệ, bạn có thể gửi email cho Admin Cáo tại:
[Email đang tải...]
Cảm ơn bạn đã ghé thăm!
Caleb ngồi trong căn hộ của mình, một cốc cà phê nguội ngắt trên bàn. Đã bao nhiêu đêm rồi anh không ngủ đủ giấc?
Áp lực ngày càng nặng. The Darkness im lặng kể từ email cuối cùng, không đe dọa trực tiếp, không yêu cầu gì thêm. Nhưng sự im lặng đó còn đáng sợ hơn cả những lời đe dọa. Nó giống như ánh mắt rình rập từ bóng tối, chờ đợi, quan sát. Caleb có cảm giác bị theo dõi mọi lúc, ngay cả khi đang ở trong căn hộ riêng của mình. Anh thay đổi thói quen, đi những con đường khác nhau khi ra ngoài, liên tục liếc nhìn qua vai. Nhưng cảm giác bị giám sát vẫn bám riết, khiến thần kinh anh căng như dây đàn.
Anh cố gắng tỏ ra bình thường trước mặt Ella, tiếp tục cập nhật về cuộc tìm kiếm vô vọng các cái tên “John Smith” và “Mary Brown”. Anh biết mình đang nói dối, đang che giấu sự thật về Frank và về mức độ nguy hiểm thực sự mà anh và cả Ella đang đối mặt. Anh làm vậy để bảo vệ cô, để giữ cho cô không dấn quá sâu vào vũng lầy chết người này. Nhưng mỗi lần nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt Ella, cảm giác tội lỗi lại dâng lên. Anh đang tự cô lập mình với người bạn thân nhất, gánh vác mọi thứ một mình.
Cảm giác cô độc giữa cơn bão khiến Caleb kiệt sức. Anh cần một khoảng lặng, một sự thoát ly, dù chỉ là chốc lát. Anh nhớ lại cuộc trò chuyện với Ella đêm đó, khi cô bất ngờ hỏi về chuyện tình cảm của anh. Anh đã kể về Ray. Cái tên đó… chà, cũng lâu rồi nhỉ?
Ray, cậu bạn từ thời trung học, người đã khiến anh nhận ra một khía cạnh khác của chính mình. Mối quan hệ đó ngắn ngủi, không thành hình, nhưng đã để lại một dấu ấn sâu đậm.
Trong một khoảnh khắc yếu lòng Caleb mở mạng xã hội. Anh tìm kiếm cái tên Ray. Không khó để tìm thấy. Ray vẫn kết bạn với anh. Anh nhìn vào trang cá nhân của Ray. Cuộc sống có vẻ ổn định, bình yên. Một cuộc sống khác xa với sự hỗn loạn và nguy hiểm của Caleb. Anh chần chừ. Có nên không? Tự nhiên nhắn lại sau hơn 5 năm im ắng ư? Nhưng nỗi cô đơn và áp lực quá lớn.
Cuối cùng, anh hít một hơi sâu và gõ một tin nhắn đơn giản. “Ray, khỏe chứ?”
Tin nhắn được gửi đi, và Caleb ngay lập tức hối hận. Anh đang làm cái quái gì vậy? Đang tự đẩy mình và người khác vào tình thế nguy hiểm? Lại còn là người anh từng thích nữa. Anh định tắt máy, vờ như chưa có gì thì màn hình hiện lên thông báo trả lời.
“Caleb? Wow, bất ngờ đấy. Khỏe chứ, dạo này như nào rồi?”
Vài tin nhắn qua lại, hỏi thăm xã giao. Cả hai đều giữ ở mức an toàn, nói về cuộc sống hiện tại một cách chung chung. Rồi Ray đề nghị gặp mặt, “Tui cũng đang ở Revenbrook đây, đi quán uống nước như hồi xưa nhé?”
Caleb do dự. The Darkness có thể đang theo dõi anh. Nhưng mặt khác, anh khao khát được nói chuyện với ai đó không liên quan đến The Enigma, không liên quan đến The Darkness. Một khoảnh khắc bình thường, một cuộc trò chuyện đơn giản. Hơn nữa, hồi trung học anh đã luôn muốn được đi chơi riêng với Ray mà. Anh đã đồng ý.
Họ hẹn gặp nhau tại một quán cà phê nhỏ, khuất trong một con phố yên tĩnh. Caleb đến sớm, ngồi ở một góc khuất, quan sát cửa ra vào.
Rồi Ray bước vào. Vẫn vóc dáng quen thuộc, nhưng trưởng thành hơn. Ánh mắt sắc bén lướt quanh quán trước khi dừng lại ở Caleb. Ray mỉm cười và tiến lại phía anh.
“Caleb? Dạo này trông đẹp trai thế.” Ray nói, giọng chân thành, miệng mỉm cười.
“Cảm ơn,” Caleb đáp, có chút ngại ngùng. “Cậu trông cũng được mà.”
Ray cười với Caleb, có chút nhớ về hồi Caleb theo đuổi cậu.
Họ ngồi xuống, gọi đồ uống. Ban đầu là những câu chuyện cũ, những kỷ niệm thời đi học. Cả hai đều cố gắng giữ không khí thoải mái, nhưng Caleb thấy mình khó tập trung. Tâm trí anh luôn lơ lửng ở đâu đó, cảnh giác với môi trường xung quanh. Ánh mắt anh liên tục quét khắp quán, chú ý đến từng người, từng âm thanh nhỏ nhất.
Ray nhận thấy điều đó. Anh là một người có khả năng quan sát tinh tế. Anh thấy Caleb gầy hơn, quầng thâm dưới mắt hiện rõ. Caleb nói chuyện, nhưng ánh mắt luôn xa xăm, ngón tay gõ nhịp liên tục lên mặt bàn. Khi có tiếng động lớn bất ngờ từ ngoài phố, Caleb giật mình rõ rệt, suýt làm đổ cốc nước.
“Cậu… cậu ổn không đấy, Caleb?” Ray hỏi, giọng nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt đầy sự dò hỏi. “Trông cậu căng thẳng quá.”
Caleb gượng cười. “À… công việc ấy mà. Dạo này có mấy vụ hơi đau đầu.” Anh cố gắng lái câu chuyện sang hướng khác, hỏi về công việc của Ray, về cuộc sống của anh ấy.
Ray trả lời, nhưng anh không ngừng quan sát Caleb. Anh thấy rõ sự né tránh trong câu trả lời của bạn cũ. Ray cảm nhận được sự sợ hãi ẩn giấu dưới vẻ ngoài cố tỏ ra bình thường của Caleb. Anh nhớ lại Caleb từ thời trung học – hòa đồng, có phần hơi hướng ngoại quá, chưa bao giờ thế này. Vẻ ngoài đó hoàn toàn khác.
Buổi gặp kết thúc sau gần một giờ. Caleb cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút vì đã có thể tạm quên đi gánh nặng, được nói chuyện với bạn cũ. Nhưng sự nhẹ nhõm đó chóng tan biến ngay khi anh bước ra ngoài quán cà phê và cảm giác bị theo dõi lại ập đến.
Còn Ray, anh ngồi lại quán thêm một lúc, nhìn theo bóng Caleb khuất dần. Ánh mắt anh đăm chiêu. Caleb đang gặp rắc rối thực sự. Rắc rối gì mà khiến một người như Caleb lại trở nên lo lắng, cảnh giác vậy? Sự tò mò của Ray, vốn đã tồn tại từ lâu, giờ đây bùng lên mạnh mẽ, kèm theo nỗi lo lắng cho người bạn cũ. Anh quyết định. Anh cần tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra với Caleb. Một cách kín đáo, theo cách của riêng mình.