Nhờ màn "song kiếm hợp bích" đầy bất ngờ, phần bài tập của Minh và Dũng được đánh giá khá cao. Linh không còn nhìn Minh bằng ánh mắt nghi ngờ nữa, còn My Anh thì có vẻ hơi giữ khoảng cách hơn với cả hai người họ.
Minh dần quen với cuộc sống trong thân xác Hoàng Khôi. Cậu vẫn vụng về trong việc "diễn", vẫn khiến nhiều người thấy "Khôi dạo này lạ lạ", nhưng ít nhất cậu không còn hoảng loạn như ban đầu. Cậu học cách từ chối các cô gái một cách nhẹ nhàng hơn (thường là viện cớ bận đi với Dũng), học cách chơi vài game đối kháng đơn giản để không bị Dũng nghi ngờ, và thậm chí còn bắt đầu thấy việc bị kéo đi chơi bóng rổ... cũng không quá tệ, vì điều đó đồng nghĩa với việc được ở gần Dũng hơn.
Tình cảm cậu dành cho Dũng ngày càng lớn dần. Cái cách Dũng vô tư khoác vai cậu, cách cậu ta cười toe toét để lộ lúm đồng tiền, cách cậu ta đôi khi lại tỏ ra hơi "bá đạo" và "chiếm hữu" một cách vô thức... tất cả đều khiến trái tim Minh rung động. Cậu biết đây là một con đường đầy chông gai, Dũng là trai thẳng, lại còn là bạn thân của Khôi. Nhưng những tín hiệu nhỏ nhặt, những khoảnh khắc ngượng ngùng, bối rối của Dũng trong buổi học nhóm hôm đó lại nhen nhóm trong lòng Minh một tia hy vọng mong manh.
Một buổi tối cuối tuần, sau trận bóng rổ mệt nhoài, Minh và Dũng ngồi bệt trên sân, vừa uống nước vừa xem lại mấy pha highlight trên điện thoại. Minh buột miệng nhận xét: "Bộ đồ của đội kia phối màu xấu tệ. Xanh lá cây với tím mà đi chung, nhìn quê gì đâu."
Dũng đang uống nước thì sặc một tiếng. Cậu ta quay sang nhìn Minh, không phải với vẻ trêu chọc thường thấy mà là một ánh mắt rất lạ, có chút dò xét, có chút ngạc nhiên, và cả... bối rối?
"Mày... để ý cả màu quần áo của đội bạn luôn hả Khôi?" Giọng Dũng không to như mọi khi.
"Thì... nó đập vào mắt tao thôi," Minh cố tỏ ra bình thường, nhưng tim đã bắt đầu đập nhanh.
Dũng im lặng một lúc lâu, ánh mắt vẫn dán vào Minh, cái nhìn sâu thẳm khiến Minh hơi mất tự nhiên. Rồi cậu ta khẽ lắc đầu, một nụ cười khó hiểu thoáng qua trên môi.
"Đúng là dạo này mày lạ thật đấy Khôi..." Dũng nói, giọng trầm xuống một chút. Cậu ta ngập ngừng, như đang cân nhắc điều gì đó. "...Nhưng mà..."
Nhưng mà sao? Minh nín thở chờ đợi.
"...Cũng thú vị." Dũng bật cười, nụ cười đã trở lại vẻ toe toét thường thấy, nhưng ánh mắt thì vẫn còn vương lại chút gì đó khó tả. Cậu ta đứng dậy, kéo Minh dậy theo. "Thôi, về tắm rửa! Mai còn phải đi 'hành hạ' mấy thằng đội bên nữa!"
Minh để Dũng kéo đi, trong lòng là một mớ cảm xúc hỗn độn. "Thú vị"? Lời nói đó có ý nghĩa gì? Là Dũng chỉ thấy thằng bạn mình bỗng dưng đổi tính nên tò mò? Hay là... có một ý nghĩa nào khác hơn?
Cậu nhìn tấm lưng rộng của Dũng đang đi phía trước, ánh đèn đường chiếu lên bóng hai người đổ dài trên sân. Cậu biết mình vẫn còn một chặng đường dài để thích nghi với cuộc sống này, để đối mặt với những rắc rối từ thân phận "trai thẳng vạn gái mê", và quan trọng nhất, để đối mặt với tình cảm của chính mình dành cho cậu bạn thân "chuẩn men" này.
Khả năng bẻ cong được Dũng là bao nhiêu phần trăm? Minh không biết. Nhưng nhìn cái cách Dũng phản ứng hôm nay, dù chỉ là một thoáng bối rối, một nụ cười khó hiểu, cũng đủ để Minh nuôi dưỡng một chút hy vọng le lói.
--- HẾT ---