Quá khứ trở lại | Chương 3: Kệ đi!

Tôi đang phân vân. Đã 1 ngày trôi qua kể từ hôm tôi gói xong gói quà. Tôi đang phân vân liệu tôi có nên tặng cậu ấy không hay là thôi. Vẫn còn 1 ngày nữa mà, nếu cần thì tôi hoàn toàn có thể hủy bỏ kế hoạch.

Tôi phân vân bởi vì nhiều lý do, phần lớn là vì tôi không muốn cậu ấy nghĩ tôi là một người lụy tình. Tôi đã kể cho bạn nghe chuyện đã xảy ra giữa tôi và cậu ấy hồi chúng tôi còn học lớp 9 chưa nhỉ? Tôi đã nhắn cho cậu ấy những dòng tin mà đến thời điểm này, tôi vẫn không thể hiểu nổi sao mình lại hành xử như vậy. Do đó, tôi đã thu hồi hết tất cả những tin nhắn tôi đã gửi cho cậu ấy. Đại loại là tôi có nói bóng gió về việc mình gay và tỏ ra khá là “tiếp cận” cậu ấy nên cậu ấy đã nhắn tôi rằng cậu ấy thẳng nhưng không kỳ thị những người như tôi (nói thẳng ra là cậu ấy không thích tôi). Có thể nói là tôi đã suy sụp mấy ngày liền sau vụ việc đó, nhất là sau khi cậu ấy công khai yêu một cô gái cùng lớp. Điều mỉa mai ở đây là chính cô gái đó, chỉ một ngày trước khi họ công khai yêu nhau, đã hỏi tôi rằng liệu tôi có thích cậu ấy không. Sau khi tôi nói là không hề thì cô ấy còn bảo là “không sao đâu mà, cứ nói thật đi”, tôi chỉ biết cười trừ cho qua, thật mỉa mai.

Tôi ngồi ở bàn học của mình, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp. Kế hoạch của tôi là nhờ Hà để vào ngăn bạn cậu ấy vào buổi sáng, vì Hà thường đến lớp rất sớm nên cậu ấy sẽ không biết được ai đã để đó. Thứ duy nhất cản trở kế hoạch đó được thực hiện ở thời điểm hiện tại là sự do dự của tôi. Nhỡ cậu ấy nghĩ tôi vẫn còn thích cậu ấy như hồi lớp 9 thì sao?

Có thể nói năm lớp 9 tôi đã thích cậu ấy một cách mù quáng và đã làm những hành động mà một người bình thường có nhận thức sẽ không bao giờ làm. Và cậu ấy, cũng như cả các bạn cùng lớp 9 của tôi, cũng biết điều đó. Nhưng có lẽ vì họ không muốn tôi phải mất mặt nên đến lớp 10, tôi tuyệt nhiên chả thấy ai từng học lớp 9 cùng tôi nhắc lại chuyện đó nữa.

Tôi đang sợ rằng nếu tôi tặng cậu ấy gói quà này thì cậu ấy sẽ nghĩ tôi vẫn còn thích cậu ta, điều mà không hẳn là đúng ở thời điểm hiện tại, tôi nghĩ từ “để ý” sẽ hợp lý hơn.

---

Theo kế hoạch thì chiều ngày thứ sáu tôi sẽ đưa gói quà cho Hà để sáng thứ bảy Hà để vào ngăn bàn cậu ấy. Và bây giờ đang là tiết 4 của chiều đó.

Tôi ngồi đó, hộp quà trong cặp tôi, vẫn đang suy nghĩ về việc có nên tặng cậu ấy không.

“Mày có định đưa tao không?” Hà hỏi. Tôi vẫn đang phân vân mà…

“Tí nữa.” Tôi đáp, câu thêm tí thời gian để suy nghĩ.

Sau khoảng năm phút, tôi đã có thể đưa ra quyết định của mình. Cậu ấy nghĩ tôi vẫn còn thích cậu ấy thì có sao đâu chứ, dù gì hai đứa ở thời điểm hiện tại cũng có khác gì người xa lạ đâu, chả nói chuyện giao du gì cả. Nên là, kệ đi.

Tôi mở khóa cặp của tôi và Hà rồi chuyền hộp quà vào trong cặp Hà thật lẹ để không ai thấy, và tôi đã thành công, giấu kỹ thế sao mà có người nhìn thấy được.

Hà sau khi chứng kiến những hành động vừa rồi của tôi thì nở một nụ cười nhếch mép rồi quay lại học.

Tôi đang nhìn Hà thì mắt tôi đảo qua chỗ cậu ấy, cậu ấy có vẻ đang ngồi làm một bài tập nào đó. Tôi cứ vô thức nhìn chằm chằm cậu ấy như vậy, rồi cậu ấy đã quay sang chỗ tôi lúc nào không hay. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi vội vàng quay lại nhìn quyển vở của mình. Chắc cậu ấy cũng để ý hành động kỳ cục vừa rồi của tôi rồi.

---

Nhưng rồi, khi tiếng trống vang lên, tôi lại cảm thấy một nỗi bất an khó tả. Tôi tự hỏi, liệu mình có đang làm đúng không? Liệu món quà này có thể làm cậu ấy hiểu lầm không? Tôi không muốn làm mọi chuyện trở nên phức tạp hơn nữa. Thôi kệ đi, dù gì tôi cũng đã dành rất nhiều tâm huyết để chuẩn bị món quà này, từ việc lựa chọn món quà, gói gém cẩn thận, và thậm chí là cả một tờ note sặc mùi sến súa nữa. Có thể cậu ấy sẽ hiểu nhầm nhưng ít nhất là tôi đã thể hiện được lòng thành của mình.

Tối đó, tôi khó có thể ngủ được. Có thể là do sự hồi hộp trong tôi đã lên đến đỉnh điểm, mong là sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra.

---

Sáng hôm sau, tôi cố tình đến lớp muộn hơn bình thường để có gì thì cậu ấy đỡ nghi ngờ tôi. Tôi đến đó, đặt cặp của mình xuống ghế.

Tôi đảo mắt của mình nhìn quanh lớp và…nó kia rồi! Chiếc hộp mà tôi dày công chuẩn bị, đang nằm trong ngăn bàn cậu ấy…


Chương tiếp: Tôi, "màn trình diễn" và cậu ấy