Nhịp đập lệch pha | Chương 8: Xô nước

Buổi chiều thứ Sáu định mệnh của tháng lại đến – buổi tổng vệ sinh toàn trường. Lớp Nam năm nay "trúng số" khu vực sân bóng rổ và nhà thi đấu, một địa bàn rộng lớn và đầy bụi bặm. Nam được giao nhiệm vụ lau cửa sổ kính của nhà thi đấu, còn Minh thì hăng hái nhận phần việc có vẻ "nam tính" hơn: xách nước và cọ rửa sàn xi măng khu vực sân chờ.

Trớ trêu thay, lớp 11B của Linh và Khánh cũng được phân công dọn dẹp ngay khu vực liền kề - dãy ghế khán đài và khu vực nghỉ ngơi của vận động viên. Điều này đồng nghĩa với việc, dù không muốn, Nam và Minh vẫn không thể tránh khỏi việc chạm mặt "cặp đôi hoàn hảo" trong quá trình làm việc.

Nam cố gắng tập trung vào những ô cửa kính trước mặt, thỉnh thoảng lại liếc trộm. Linh đang cùng một bạn nữ khác sắp xếp lại tủ đựng dụng cụ thể thao, mọi thứ được cô phân loại và đặt lại rất ngăn nắp, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt ngoài sự tập trung. Cách đó không xa, Khánh đang cùng mấy bạn nam khác lau dọn hàng ghế nhựa trên khán đài. Cậu ta xắn tay áo sơ mi đồng phục lên cao, để lộ cánh tay rắn rỏi, thỉnh thoảng lại cười nói gì đó với người bên cạnh, trông năng động và hòa đồng hơn hẳn vẻ trầm tĩnh thường ngày khi đi cùng Linh.

Minh, sau khi đã cọ rửa xong một khoảng sân, cần đi lấy thêm nước. Cậu ta xách hai chiếc xô nhựa rỗng, vừa đi vừa huýt sáo, có vẻ khá yêu đời dù đang phải lao động. Khi đi ngang qua chỗ Nam đang lau cửa kính, Minh còn nháy mắt trêu chọc: "Làm việc chăm chỉ thế, tính gây ấn tượng với ai à?"

Nam chỉ lườm cậu bạn một cái. Đúng lúc đó, một nhóm bạn nữ lớp dưới đi ngang qua, cười nói rúc rích. Minh theo phản xạ quay đầu lại nhìn theo, miệng cười toe toét. Chính khoảnh khắc mất tập trung đó, cậu ta đã vấp phải mép tấm thảm chùi chân đặt tạm gần đó.

Rầm!

Minh loạng choạng ngã dúi về phía trước. Hai chiếc xô nhựa văng ra, một cái đập vào chân cậu ta, cái còn lại bay thẳng về phía dãy ghế khán đài gần nhất, nơi Khánh đang đứng lau dọn. Chiếc xô rỗng đập vào thành ghế kêu một tiếng lớn rồi lăn lông lốc.

"Ái da!" Minh kêu lên, vừa đau vừa xấu hổ.

Mọi ánh mắt gần đó đều đổ dồn về phía cậu ta. Nam vội vàng chạy lại đỡ Minh dậy.

"Mày có sao không?"

"Không sao, chỉ hơi ê ẩm," Minh nhăn mặt, phủi bụi trên quần. Cậu ngượng nghịu nhìn về phía chiếc xô đang nằm chỏng chơ gần chân Khánh.

Khánh đã dừng việc lau ghế lại, đứng thẳng người nhìn Minh. Ánh mắt cậu ta không có vẻ tức giận, chỉ là một sự đánh giá nhanh tình hình.

Minh mặt đỏ lựng, chỉ muốn độn thổ. Cậu lắp bắp: "Xin... xin lỗi đã làm phiền..."

Khánh không nói gì, chỉ khom người nhặt chiếc xô nhựa lên. Cậu ta liếc nhìn Minh từ đầu đến chân, rồi lại nhìn cái xô trên tay mình. Tưởng chừng Khánh sẽ ném trả cái xô lại hoặc nói một câu gì đó mỉa mai, nhưng cậu ta chỉ làm một hành động bất ngờ.

Khánh bước tới gần Minh, đưa chiếc xô ra. "Cầm lấy này."

Minh ngơ ngác chìa tay ra đón lấy. Đúng lúc đó, Khánh lại chỉ vào vết bẩn nhỏ do bùn đất từ đế giày Minh dính lên thành ghế nhựa trắng khi cậu ta loạng choạng suýt ngã vào đó.

"Lau đi," Khánh nói gọn lỏn, rồi tiện tay cầm luôn chiếc giẻ lau mà cậu ta đang dùng, đưa cho Minh.

Khoảnh khắc nhận chiếc giẻ lau hơi ẩm từ tay Khánh, những ngón tay của Minh vô tình chạm nhẹ vào ngón tay thon dài, sạch sẽ của cậu ta. Cậu ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của Khánh đang nhìn mình chờ đợi. Đôi mắt đen, sâu và có vẻ gì đó rất bình tĩnh, không hề có ý trêu chọc hay khó chịu.

"À... ờ... cảm ơn..." Minh lắp bắp, vội vàng cầm chiếc giẻ lau sạch vết bẩn trên ghế.

Khánh chỉ gật đầu nhẹ một cái, rồi quay lại tiếp tục công việc lau dọn của mình, như thể chuyện vừa rồi không có gì đáng để bận tâm.

Nam đứng bên cạnh, chứng kiến toàn bộ sự việc. Cậu thấy rõ sự bối rối và gương mặt đỏ bừng của Minh – điều khá hiếm thấy ở cậu bạn luôn tự tin này. Cậu cũng thấy cách Khánh xử lý tình huống, không hề tỏ ra bề trên hay khó chịu, chỉ đơn giản là giải quyết vấn đề một cách thực tế. Nhưng điều khiến Nam chú ý nhất là phản ứng của Minh sau đó.

Khi Khánh đã quay đi, Minh vẫn đứng tần ngần một lúc, tay cầm chiếc giẻ lau, mắt nhìn đăm đăm vào đó rồi lại liếc nhanh về phía Khánh đang lau ghế. Cậu ta hít một hơi sâu, rồi quay sang Nam, cố nở một nụ cười gượng gạo.

"Thấy chưa? Ông đây vẫn ổn," Minh cố tỏ ra bình thường, huých nhẹ vai Nam. "Mà công nhận... tay thằng Khánh sạch thật đấy. Không như tay mấy thằng con trai bọn mình suốt ngày nghịch bẩn." Cậu nói thêm, giọng hơi lúng túng. "Mà nó cũng... ờ... cũng được đấy chứ, không quát um lên như mấy ông khác. Trông cũng ra dáng phết."

Minh vội xua tay, như muốn gạt đi suy nghĩ của chính mình. "Thôi thôi, đi lấy nước tiếp đây. Lần này phải cẩn thận mới được."

Nói rồi, Minh cầm hai chiếc xô đi nhanh về phía vòi nước, bước chân có vẻ hơi vội vàng hơn bình thường. Nam nhìn theo bóng lưng cậu bạn, lòng đầy thắc mắc. Phản ứng của Minh có gì đó không đúng lắm.