Tiếng trống tan trường vang lên, Nam cố tình thu dọn sách vở thật chậm, nhét từng cuốn vào balo một cách tỉ mỉ không cần thiết, hy vọng khi cậu bước ra thì dòng người đã vãn bớt, và cô ấy cùng người bạn thân đã đi khỏi.
Hoàng An Linh – cái tên tựa như một luồng điện xẹt qua tâm trí Nam mỗi khi nghe thấy. Không phải cậu ghét bỏ gì cô, mà là một nỗi sợ hãi mơ hồ, được nuôi dưỡng bởi vô số lời đồn đại và cái khí chất lạnh lùng, xa cách tỏa ra từ chính chủ. Đám con trai trong trường thêu dệt đủ thứ chuyện về "nữ hoàng băng giá" của trường K: xinh đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở, nhưng cũng đáng sợ không kém. Chuyện cô thẳng thừng từ chối lời tỏ tình của một hot boy khóa trên ngay giữa sân trường đông đúc, khiến cậu ta muối mặt bỏ đi, được kể đi kể lại như một huyền thoại. Người ta nói ánh mắt của Linh có thể khiến người đối diện đóng băng, và nụ cười của cô, nếu có, cũng chỉ là cái nhếch môi đầy kiêu kỳ, dành riêng cho một người duy nhất.
Người đó là Nguyễn Ngọc Khánh. Cậu bạn thân như hình với bóng của Linh từ những năm cấp hai. Khánh cao ráo, gương mặt ưa nhìn với mái tóc cắt ngắn luôn vào nếp gọn gàng, phong thái có phần bất cần nhưng ánh mắt lại sắc sảo, khó đoán. Sự tồn tại của Khánh bên cạnh Linh càng khiến cô trở nên bí ẩn. Tại sao chỉ duy nhất Khánh mới có thể tiếp cận thế giới riêng của Linh? Mối quan hệ của họ thân thiết đến mức nào? Đó là câu hỏi mà đám con trai tò mò, bàn tán sau lưng nhưng tuyệt nhiên không ai dám bén mảng đến hỏi trực tiếp. Bất cứ ai có ý đồ tiếp cận Linh đều phải đối mặt với "vệ sĩ" Khánh trước tiên, và nghe nói, cậu ta cũng không phải dạng dễ bắt nạt.
Nam chưa bao giờ trực tiếp chứng kiến những màn "thị uy" của Linh hay Khánh, nhưng chỉ cần cái cách họ đi bên nhau, tách biệt khỏi phần còn lại của thế giới học đường ồn ào, cũng đủ khiến cậu cảm thấy bất an. Mỗi lần vô tình thấy bóng dáng họ từ xa, cậu đều theo phản xạ cúi đầu, tìm cách lẩn vào đám đông hoặc đổi hướng đi. Chỉ một cái liếc mắt vô tình từ Linh, hay một cái nhìn đánh giá từ Khánh, cũng đủ làm tim cậu đập loạn nhịp.
"Lề mề thế mày? Tính làm rễ ở lớp luôn hay gì?" Giọng nói oang oang đầy năng lượng của Minh vang lên, kéo Nam ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn. Minh vỗ bộp vào vai cậu, nụ cười toe toét thường trực.
"Xong... xong ngay đây," Nam giật mình, vội vàng kéo khóa balo.
Hai đứa bước ra hành lang, và tim Nam thắt lại. Ngay phía trước, chỗ khúc quanh dẫn ra cầu thang chính, là hai bóng dáng quen thuộc. Linh đang đứng dựa vào lan can, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Khánh đứng đối diện, tay đút túi quần, đang nghiêng đầu nói gì đó. Linh khẽ gật đầu, đuôi tóc đen nhánh khẽ lay động. Khoảnh khắc đó, dù tĩnh lặng, lại toát ra một sự ăn ý kỳ lạ, một thế giới riêng mà không ai có thể xen vào.
"Thôi... hay mình đi cầu thang phụ đi," Nam khẽ kéo tay Minh.
Minh nhíu mày, nhìn cậu bạn như nhìn sinh vật lạ. "Điên à? Vòng xa muốn chết. Sợ gì mà sợ? Có phải mình làm gì khuất tất đâu." Cậu kéo Nam đi tiếp, giọng chắc nịch. "Cứ đi thẳng, ngẩng cao đầu lên. Chẳng lẽ nó thấy mình thở cũng khó chịu à?"
"Nhưng... nhưng lỡ họ nhìn..." Nam lắp bắp, cảm giác cổ họng khô khốc.
"Nhìn thì kệ họ," Minh vẫn giữ vẻ bất cần. “Mình cứ đường mình mình đi."
Lời trấn an của Minh chẳng giúp Nam khá hơn. Tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi khoảng cách giữa họ và cặp đôi kia ngày càng thu hẹp. Cậu dán chặt mắt xuống sàn gạch men bóng loáng, đếm từng bước chân, nín thở cầu nguyện cho quá trình "vượt biên" này diễn ra suôn sẻ. Cậu cảm nhận được một luồng khí lạnh khi đi ngang qua Linh, và rõ ràng hơn là ánh mắt của Khánh lướt nhanh qua cậu và Minh, một cái nhìn thoáng qua nhưng đủ khiến sống lưng Nam lạnh toát, trước khi Khánh quay lại tập trung vào Linh. May mắn thay, không có "biến cố" nào xảy ra. Họ đã đi qua.
Ra đến sân trường thoáng đãng, Minh mới huýt sáo một tiếng, vẻ mặt đầy cường điệu. "Thấy chưa? Bình an vô sự. Đúng là mày cứ tự dọa mình. Mà công nhận," Minh nheo mắt nhìn theo bóng Linh và Khánh đang đi về phía cổng, "con Linh dáng chuẩn thật, khí chất thì khỏi bàn. Lạnh lùng thế lại hay có sức hút mới lạ." Cậu ta lại liếc sang Khánh. "Thằng Khánh đi cạnh trông cũng xứng đôi vừa lứa phết... theo kiểu bạn thân ấy nhé. Trông nó cũng bảnh trai đấy chứ." Minh tặc lưỡi rồi nhanh chóng chuyển sự chú ý. "Thôi, việc mình mình làm, đi coi bóng chuyền không? Nghe bảo có mấy em gái xinh lắm!"