Buổi chiều trôi qua trong sự thấp thỏm. Ella cố gắng tập trung vào công việc, xử lý những email phàn nàn về lỗi in ấn hay góp ý cho chuyên mục giải đố, nhưng tâm trí cô không ngừng hướng về phòng họp ở tầng trên. Mỗi tiếng bước chân ngoài hành lang, mỗi tiếng cửa mở đều khiến tim cô giật thót.
Cuối cùng, gần 4 giờ chiều, cánh cửa phòng họp bật mở. Từng người trong ban nội dung lần lượt đi ra, vẻ mặt đa phần đều khá nghiêm túc. Ella nín thở chờ đợi Caleb quay lại chỗ ngồi.
"Sao rồi?" Ella hỏi ngay khi Caleb vừa đặt mông xuống ghế, cố gắng giữ giọng bình thường nhất có thể.
Caleb nhíu mày nhìn cô, vẻ ngạc nhiên thoáng qua. "Sao mày sốt sắng thế? Chỉ là họp về định hướng nội dung mấy vụ án cũ tồn đọng thôi mà. Sếp muốn rà soát lại, xem có hướng khai thác nào mới không, đặc biệt là những vụ có yếu tố bí ẩn, chưa tìm được hung thủ."
Ella cảm thấy một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng. Vụ án của The Darkness chắc chắn nằm trong số đó. "Vậy... có gì đặc biệt không?"
"Không hẳn," Caleb lắc đầu, nhưng ánh mắt cậu nán lại trên gương mặt Ella lâu hơn một chút. "Chủ yếu là nhắc nhở về quy trình bảo mật thông tin, nhất là siết chặt bảo mật danh tính cộng tác viên và các bút danh đã dùng." Cậu ngừng lại, nghiêng đầu. "Mà sao mày lại quan tâm đến mấy vụ này thế, dạo này mày hơi lạ đấy."
Tim Ella như hẫng một nhịp. "Tại tao tò mò thôi." Cô cảm nhận được ánh mắt của Caleb vẫn đang nhìn mình. Sự nghi ngờ, dù chỉ là thoáng qua, cũng đủ khiến cô lạnh gáy.
"Ừm." Caleb nói, giọng đã trở lại bình thường, nhưng Ella cảm thấy có một khoảng cách vô hình vừa hình thành giữa họ. Cậu quay lại với công việc, nhưng sự im lặng sau đó có phần ngượng nghịu.
Ella thở hắt ra khi Caleb không hỏi gì thêm. Cô biết mình không thể che giấu mãi được. Nỗi sợ hãi bị The Darkness phát hiện, nỗi lo cho Frank, cảm giác tội lỗi vì đã lừa dối Caleb và trộm USB của sếp – tất cả đang đè nặng lên cô.
Tan làm, Ella nhanh chóng thu dọn đồ đạc, muốn rời khỏi văn phòng càng sớm càng tốt. Cảm giác bị theo dõi từ lúc trả lại chiếc USB vẫn chưa biến mất.
Về đến căn hộ của mình, việc đầu tiên Ella làm là kiểm tra email. Hộp thư trống rỗng. Cô thở phào, nhưng sự nhẹ nhõm chẳng kéo dài được bao lâu. Khi cô đang định đi tắm, tiếng thông báo email quen thuộc lại vang lên từ chiếc laptop vẫn còn mở trên bàn.
Lần này, email đến từ địa chỉ số và chữ cái ngẫu nhiên đó. Tim Ella đập mạnh. Cô từ từ di chuyển chuột, nhấp vào email.
Không có tiêu đề.
Nội dung chỉ có một dòng duy nhất:
“Con chim trong lồng liệu có biết mình đang bị ngắm nhìn?”
Không chữ ký. Không yêu cầu. Chỉ một câu hỏi ẩn dụ đầy ám ảnh.
Ella rùng mình. Đó không phải là một lời đe dọa trực tiếp, nhưng sức nặng của nó còn khủng khiếp hơn. Nó khẳng định điều cô lo sợ nhất: The Darkness đang quan sát cô. Hắn biết cô đang mắc kẹt, đang sợ hãi, giống như một con chim bị nhốt trong lồng và bị theo dõi bởi kẻ săn mồi. Hắn đang chơi đùa với tâm lý của cô, nhắc nhở rằng hắn vẫn ở đó, kiên nhẫn chờ đợi.
Sự im lặng của hắn trong gần một ngày qua không phải là sự bỏ qua, mà là sự quan sát. Hắn biết cô đã không gửi danh sách. Hắn biết cô đang cố gắng tìm kiếm Frank. Và hắn đang cho cô biết điều đó.
Hoảng loạn, Ella đóng sập laptop lại. Cô chạy ra cửa sổ, nhìn xuống con đường vắng bên dưới. Những bóng đèn đường vàng vọt. Vài chiếc xe lướt qua. Không có gì bất thường. Nhưng cô không thể rũ bỏ cảm giác có một đôi mắt vô hình nào đó đang dõi theo từng cử động của mình từ trong bóng tối.
Cô phải tìm ra Frank. Nhanh lên. Trước khi The Darkness mất kiên nhẫn.